Luân hồi các.

Tôi khoanh tay đứng trước giường, nhìn đôi tay của Tư Đồ tiên sinh hiện lên ánh sáng trắng, quơ qua quơ lại vài lần trên người của Khả Khả, ông ấy đang chữa thương cho cô.

Khả Khả nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không có chút tri giác nào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, vết máu loang lổ vẫn còn ở đó, bộ dáng bất lực và cô đơn này làm người ta nhìn có hơi đau lòng.

Giải Trĩ và Lam Ninh đã chạy về trong túi càn khôn, bọn họ cũng không muốn gặp lại quá nhiều người sống.

Sắc mặt của Tư Đồ tiên sinh vô cùng nghiêm túc, trong tay lóe lên ánh sáng nhu hòa, từng giọt từng giọt thấm vào trong cơ thể của Khả Khả, cứ lặp lại như vậy khoảng chừng hơn một giờ đồng hồ mới ngừng tay lại.

Nhưng mà Khả Khả vẫn cứ không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, giống như tất cả những chuyện ban nãy không hề có liên quan gì đến cô cả.

- Được rồi, thật là quá nguy hiểm, nhưng mà may là...

Tư Đồ tiên sinh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, xua tay nói:

- Không sao, đứa nhỏ này cũng không dễ chết như vậy, vừa rồi chẳng qua là một số hồn phách trong cơ thể bị đánh nát, nhưng mà trong cơ thể của cô ta, có đến mấy chục cái linh hồn mèo, chỉ bị đánh nát vài cái cũng không sao, chuyện quan trọng hơn là, những cái hồn phách rải rác đó đã bị người khác lấy ra, cho nên cô ta mới không có gì đáng lo nữa.

Tôi nhớ đến hành động lúc nãy của ông già nhặt hồn, hiểu ra gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi, là ông già nhặt hồn đã kịp thời lấy ra những mảnh hồn phách rải rác đó...

Tư Đồ tiên sinh nói:

- Không sai, nếu không phải ông ta đã lấy đi những hồn phách rải rác đó, bây giờ tôi muốn cứu thì phải khó khăn hơn nhiều, bởi vì những hồn phách đó vốn được sắp xếp theo thứ tự nhất định, nếu có một số bị nát, đương nhiên sẽ gây ra tinh thần thác loạn, đến lúc đó cô ta trở nên hung tính quá độ cũng còn tính là tốt, thậm chí còn có khả năng trực tiếp nổ tan xác chết luôn.

Tôi nghe mà người đổ mồ hôi lạnh, nói:

- Không sai không sai, cái này giống như khi con người bị bom nổ dính đầy mảnh vụn trên người, nhất định phải lấy ra kịp lúc, nếu không sẽ tạo ra ảnh hưởng càng lớn.

Tư Đồ tiên sinh cười ha hả nói:

- Cái so sánh này của cậu cũng có chút không thích hợp, nhưng mà đại khái thì là như vậy, thật ra cậu cũng không cần quá lo lắng, về mặt lý thuyết Miêu Nô sẽ không dễ dàng chết đi, cho dù thật sự đã chết, thân thể vẫn có thể hoạt động như người thường, chẳng qua đến lúc đó, phần thiên tính của con người trong cơ thể đó sẽ biến mất gần hết, hoàn toàn bị những linh hồn mèo khống chế.

Tôi không khỏi sợ hãi nói:

- Nếu như vậy thật, vậy chẳng phải cô ta sẽ biến thành một sát thủ máu lạnh không có tính người sao?

Tư Đồ tiên sinh gật đầu nói:

- Không khác là bao, đương nhiên, chúng ta đều không hi vọng sẽ trở thành như vậy, chỉ là, theo thời gian trôi đi, tôi sợ phần thiên tính con người trong cơ thể cô ta sớm muộn gì cũng sẽ dần biến mất trong những lần giết chóc.

Tôi im lặng, nhìn thân thể mảnh khảnh, gương mặt làm cho người khác đau lòng của Khả Khả, nếu một ngày nào đó, cô ta thật sự sẽ biến thành một sát thủ máu lạnh, vậy cô ta có còn nhớ rõ tất cả mọi chuyện ngày hôm nay sao?

- Vậy, có cách nào để đề phòng không, chẳng hạn như, không thì để cho cô ta đi về đi học?

Tôi suy nghĩ lung tung.

- A, đó là chuyện không có khả năng, bộ phần hồn phách mèo trong cơ thể của cô ta sẽ không để yên, cho dù đi về, chỉ sợ cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tư Đồ tiên sinh giải thích.

Ừm, tôi gật đầu, hình như là đúng như vậy, nhớ rõ, lúc trước Khả Khả còn từng kết bạn với Tiểu Hồ Tử, còn cùng nhau đi ra ngoài thuê phòng, tuy là đến bây giờ tôi vẫn không biết cô ta muốn làm gì, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại thì, có lẽ là... mèo động dục?

Tôi nhịn không được rùng mình, ngẫm lại những gì Tư Đồ tiên sinh nói, tôi muốn đi về nhà một chuyến.

Ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, bình tĩnh:

- À.

Lại nói:

- Chuyện ông nội cậu dặn dò, cậu đã làm xong hết chưa?

Tôi biết, ông ta đang nói đến chuyện tu luyện tầng thứ nhất Cấm Pháp, không khỏi gãi gãi đầu nói:

- Tôi cũng không chắc nữa, nhưng mà vẫn luôn có cảm giác phải về đó nhìn một lần, giống như, hình như có lẽ là cũng đã ổn rồi ha?

Tư Đồ tiên sinh lạnh nhạt nó:

- Vậy sao? Chuyện này cậu vẫn không nên quá sốt ruột, nếu như không có tin tưởng một trăm phần trăm, đi về đó có lẽ cũng chỉ là phí công, tôi thấy trạng thái hiện tại không tốt lắm, vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục lại một chút đi.

Ông ta nói cũng có đạo lý, trước khi chưa chắc chắn, đúng là không nên tùy tiện đi về, dù sao ở bên trong thành phố Bình Sơn nguy hiểm khắp nơi, nhìn thấy rõ, không nhìn thấy rõ, không biết có bao nhiêu thế lực còn đang tranh đấu gay gắt.

Hơn nữa, ông ta nhìn rất chuẩn, bây giờ trong cơ thể của tôi trống rỗng, tinh thần rất uể oải, bây giờ đứng ở chỗ này đều là cố gắng chống đỡ, vẫn là chờ khôi phục lại một chút rồi hãy tính tiếp.

Lại nói Tân Nhã vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, tôi cũng không yên tâm để cô ấy ở lại chỗ này.

Vì thế tôi đành phải chào tạm biệt rồi rời đi về chung cư của Nam Cung Phi Yến, bây giờ mọi chuyện rắc rối phức tạp, cũng không biết chuyện Nam Cung Phi Yến và Thiệu Bồi đi Xà tộc xem xét kính Luân hồi có tiến triển gì mới không nữa.

Đến lúc tôi về đến nơi, trời đã sáng rồi, tôi cũng mệt đến không chịu đựng nổi, kéo thân thể nặng nề về đến chung cư, mở cửa ra, bên trong yên tĩnh không có người, vắng ngắt, xem ra bọn họ vẫn còn chưa trở về.

Ngã xuống cái giường mềm mại, mệt mỏi dâng lên, mệt quá, thật mệt quá, buồn ngủ quá đi, loại cảm giác này, giống như vẫn là lần đầu tiên, tôi không biết vì sao, cũng không tự hỏi quá nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bên tai, không biết từ đâu truyền tới một đoạn dương cầm du dương, lượn lờ rót vào trong tai, như là một khúc hát ru vào sáng sớm, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên giường, từ từ, chính mình đã lâm vào mộng đẹp.

Suy nghĩ lại cứ không chịu nghe lời mà nhảy nhót, tôi giống như trở về quê lúc còn nhỏ, núi xanh nước biếc, cỏ xanh mơn mởn, ánh nắng ấm áp, chim nhỏ tự do bay lượn, tất cả đều đẹp như lúc ban đầu, còn có, con đường nhỏ uốn lượn trước cửa, nhà cửa cổ xưa, hương thơm của cơm gói lá...

Còn có tất cả những thứ tốt đẹp đã trải qua, những năm tháng đơn giản nhưng hạnh phúc, tiếng đàn vang vọng ở bên tai.

Tôi nhịn không được mỉm cười.

Đây là một giấc mộng đẹp, cũng là một buổi sớm đẹp.

Ít nhất, trước khi tôi tỉnh lại, nó là như vậy.

...

Đột nhiên, tất cả những thứ này bị tiếng ồn ào bất ngờ đánh nát, trong mơ hồ, hình như có ai đó xông vào hét lên, tôi mở mắt ra, trước mắt lại mơ mơ hồ hồ, giống như là vẫn còn ở trong giấc mộng, lại giống như trong phòng có một đám sương, nhưng mà hình dáng của người trước mặt lại hiện lên rất rõ ràng, không ngờ lại là Mặc Tiểu Bạch.

Tôi vô cùng hoảng sợ, vội vàng xoay người ngồi dậy, Mặc Tiểu Bạch đứng ở nơi đó không ngừng hoa tay múa chân nói gì đó, vẻ mặt vô cùng vội vàng, nhưng mà lại không thể nghe được cậu ta đang nói cái gì, tôi cứ như là một người điếc, trừng mắt nhìn người trước mặt đang nói không ngừng nhưng mà một chữ cũng không nghe thấy được.

Tôi nóng nảy hô lên:

- Em nói lớn lên một chút, anh không nghe rõ, sao em lại về rồi, trong nhà như thế nào?

Nhưng mà mặc kệ tôi có kêu thế nào, cậu ta vẫn chứ y hệt như lúc nãy, cả người giống như đang giấu trong sương mù nhàn nhạt, vừa không cho tôi đến gần, vừa không chịu nói lớn tiếng một chút, tôi nhảy xuống giường, đi lại gần em ấy, đúng vào lúc này, sương mù xung quanh đột nhiên dày đặc lên, tôi hoảng sợ, không biết thế nào đột nhiên nghe rõ những gì Mặc Tiểu Bạch nói, chỉ là có hơi đứt quãng...

Cậu ta nói:

-... Anh họ... Anh mau đến cứu em đi... Sắp chết rồi... Chú hai của em... Đến nhà em... Em chờ anh... Chú ba của em chú ấy...

Câu nói kế tiếp lại nghe không rõ nữa, tôi kinh ngạc nói:

- Em nói cái gì, em nói cho rõ ràng, cái gì mà chú hai chú ba của em, em kêu anh đến nhà của em tìm em sao?

Nhưng mà cậu ta lại không chịu trả lời tôi tiếp nữa, thân thể đột nhiên nhạt dần trong sương mù dày đặc, duỗi tay không ngừng chỉ vào chính mình, giống như còn đang nói cái gì. Tôi nóng nảy, rống cổ kêu:

- Nhà em ở đâu hả? Mau nói nhà em ở chỗ nào...

Sương mù dày đặc xung quanh đột nhiên bao vây lấy cậu ta lại, chỉ nghe thấy âm thanh mơ hồ cuối cùng của Mặc Tiểu Bạch truyền ra:

- Nhà em ở... An Huy... Thôn... Ặc... Tốt nhất nên dẫn em họ cùng tới luôn nha...

Cậu ta nói xong hai câu nói đứt quãng này, giọng nói cũng biến mất hoàn toàn, sương mù dày đặc phía trước càng dày thêm, cuối cùng không còn nhìn thấy thứ gì nữa.

Nhưng mà, tôi lại trợn tròn mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Đang yên đang lành, Mặc Tiểu Bạch đột nhiên chạy ra, còn kêu tôi đi nhà cậu ta tìm cậu ta, lại còn không nói rõ ràng nhà cậu ta ở đâu, cái này bảo tôi đi đâu mà tìm đây?

Tôi dậm chân hô to:

- Nè, nhà em rốt cuộc ở đâu chứ, em nói cho rõ ràng rồi hẵng đi được không...

Tôi liều mạng kêu to, nhưng mà cái gì cũng không có, cái gì cũng nhìn không rõ, sương mù dày đặc vô tận hình như đã cắn nuốt mất Mặc Tiểu Bạch...

Trong tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, trong lòng tôi đột nhiên chấn động, kêu to:

- A.

Lập tức mở hai mắt ra, nhìn thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, tôi vẫn đang êm đẹp nằm trên giường của Nam Cung Phi Yến, mà trong phòng, làm gì còn sương mù dày đặc, làm gì còn Mặc Tiểu Bạch chứ?

Hay là, đó chỉ là một giấc mơ?

Tôi thở hổn hển, trên đầu thấm ra một chút mồ hôi lạnh, nếu như nói đây chỉ là một giấc mơ kì lạ, nhưng mà giọng nói của Mặc Tiểu Bạch giống như vẫn còn đang vang vọng ở bên tai, cậu ta rõ ràng đang gọi tôi, kêu tôi đi đến nhà cậu ta, cứu cậu ta.

Tôi xoay người nhảy xuống giường, nhớ lại những gì đã xảy ra trong giấc mơ, không khỏi nhíu mày lại, chẳng lẽ cậu ta vận dụng pháp thuật, ở cách xa ngàn dặm nhờ tôi giúp đỡ?

Chỉ là, An Huy... thôn?

Mẹ bà nó, kêu tôi đi đâu tìm cậu ta chứ? !

Rốt cuộc là một cái thôn nào đó thuộc tỉnh An Huy, hay là cái thôn tên An Huy?

Tôi ôm đầu, cái thằng nhóc làm người ta đau trứng này...

 

0.08270 sec| 2434.078 kb